Các nghiên cứu về tính di truyền của bệnh lupus ban đỏ đều nhằm mục đích xem xét các biến dị di truyền như thế nào sẽ khiến một người mắc bệnh lupus ban đỏ. Từ đó, những nhà nghiên cứu dự đoán sự phát triển, mức độ nghiêm trọng và tìm ra phương pháp điều trị tốt nhất cho người bệnh khi mang các biến dị di truyền này.
Trong vòng 5 năm qua, các nghiên cứu trên đã dẫn đến nhiều khám phá vô cùng quan trọng. Nếu việc nghiên cứu ngày càng hoàn thiện và phát triển, thì một ngày nào đó các bác sĩ có thể nhìn vào hồ sơ di truyền của một người và dự đoán nguy cơ phát triển lupus, thậm chí ngăn chặn căn bệnh này trước khi nó bắt đầu.
Bạn có thể tìm hiểu thêm: Bạn biết gì về bệnh lupus ban đỏ ở trẻ em
Bệnh lupus ban đỏ có di truyền không?
Theo nhiều nghiên cứu, có thể khẳng định bệnh lupus ban đỏ có tính chất di truyền. Nghĩa là nếu trong gia đình có người mắc căn bệnh này thì những người khác cũng có nguy cơ mắc phải. Đặc biệt, thế hệ thứ nhất dễ bị truyền bệnh nhất.
Những người có hệ miễn dịch bất thường cũng có khả năng di truyền lupus ban đỏ. Tuy nhiên, có rất nhiều trường hợp trẻ em sinh ra từ bố mẹ mắc bệnh lupus ban đỏ nhưng lại không bị bệnh, vì ngoài yếu tố di truyền còn có nhiều yếu tố khác như giới tính, các bệnh nhiễm trùng, tiếp xúc với ánh nắng…
Các gene liên kết với bệnh lupus ban đỏ
Năm 2010, các nhà nghiên cứu di truyền học xác định được khoảng 30 biến dị di truyền có liên quan đến bệnh lupus. Con số đó đã tăng lên gần 100 biến dị di truyền dạo gần đây.
Ví dụ cụ thể về một biến dị di truyền liên quan đến bệnh lupus là một gene nằm trên cặp nhiễm sắc thể số 6 được gọi là TNFAIP3. Gene này có khả năng mã hóa một loại protein gây viêm trong cơ thể và giống như bất kỳ gene nào khác, chúng có khả năng truyền từ thế hệ này sang thế hệ tiếp theo.